NHỚ MÙA PHẬT ĐẢN

Tháng 5, khi bầu trời xám xịt chuyển mùa mang mưa về, khi những trái cây nức lòng hương thơm trĩu quả, nào là măng cục tím tím tròn tròn, nào là chôm chôm đo đỏ với hàng ngàn râu xanh bao bọc... cũng là lúc cờ, hoa rực rỡ trên những mái chùa chào đón một mùa Phật Đản sanh.


Mùa Phật Đản sanh... Trong kí ức tuổi thơ, mình không nhớ đã khi nào khắc đậm trong tâm trí về ngày này. Chỉ nhớ nằng nặc một điều, tự dưng khi đi trên con đường Hùng Vương thân thuộc, nhìn chùa Tuyền Lâm, chùa Sùng Đức, chùa Huê Lâm treo những băng vải với dòng chữ "Kính mừng Phật Đản", thế là mình về nhà nói cùng Má rồi lại thúc giục Má mua trái cây cúng Phật. Song, khói nhang nghi ngút, nhìn thật ấm cúng cả một gian nhà!
Và... Phật Đản sanh... vẫn nhớ da diết đã một lần hai Má con nắm tay nhau đi chợ đêm Cây Gõ. Ấn tượng của chuyến chợ đêm đó là hai nhánh hoa lys hai mươi tám ngàn cùng với chục quýt xanh chỉ với mười ngàn. Hoa lys khi ấy có rất ít ở các chợ nên giá bán thật mắc, hai mươi tám ngàn chỉ là hai nhánh nhỏ xíu thôi!  Trong khi đó, một bó cúc vàng hay một bó huệ đỏ chỉ với bảy ngàn hơn. Hai má con mua rồi dặn cùng nhau: "Mua xong, khi nào về nhà, ai có hỏi thì nói mười ngàn một cây thôi!" Sở dĩ nói thế là do khi ấy nhà còn khó khăn, việc nhà việc chợ chỉ một tay chị Ba vất vả lo toan, sáng thức sớm, tối về trễ cùng công việc bán vé phục vụ tại công viên Đầm Sen; Má thì vừa nghỉ bán cà phê dưới đường Hậu Giang, một phần là do lớn tuổi, hai là do người ta lấy lại mặt bằng, thế là không còn chỗ sinh nhai bằng cái nghề cà phê gắn bó hơn chục năm. Và... kí ức ấy đến nay cũng đã là trên dưới mười năm...

Picture 793 by minhi82.

Vỏn vẹn cũng trên năm năm, mùa Phật Đản sanh tìm về trên con đường Lê Minh Xuân một thuở! Tôi cùng Má, dì Xuyến và chị Dung gần nhà lễ Phật tại Bát Bửu Phật Đài - ngôi chùa mà người dân trên mảnh đất Sài Gòn quen gọi là Phật Cô Đơn. Gắn bó quá khứ để mãi nhớ chiếc xe lam lúc bấy giờ đã chở bốn người chúng tôi. Xe chạy qua những con đường lồi lõm, giật tưng cả người. Bây giờ xe lam không còn được chạy trên các tuyến đường, nghĩ lại như chút luyến lưu khắc ghi trong miền kí ức đời người! Riêng về Bát Bửu Phật Đài, giữa một khoảng không mây trời, Đức Phật ngồi thanh tĩnh trên toà sen với gương mặt, đôi mắt và nụ cười lắm đỗi từ bi, cho những kiếp nhân sinh mong mãi tìm về, quyện chút hương thiền giữa cuộc sống bộn bề những lo toan. Lúc về, Má tôi không quên mua những đoá sen hồng từ vùng đất phèn gian khó, điểm tô một góc gian thờ như một hân hoan rộn rã trong tâm hồn về ngày Đức Phật Đản sanh.


Mùa Phật Đản sanh năm nay, trong ý định... mình vẫn sẽ đi chùa, những ngôi chùa mà mình rất thích lui tới! Có lẽ... đến để được nghe tiếng chuông kệ, ngắm nhìn ai cũng như ai thành tâm khấn nguyện muôn việc an bình, nạn khỏi tai qua. Và có lẽ mình sẽ không bao giờ quên ngày Phật Đản sanh năm ấy! Bây giờ đi làm đã có đủ tiền cùng với vật giá ngày một ngày hai không còn như xưa, nhưng tin chắc một điều... hoa lys trắng, quýt xanh, Má, chị Ba cùng Đức Phật sẽ luôn hoà quyện trong tâm trí, để đôi khi lắng lòng cảm nhận "chỉ có tình thương để lại cho đời" mà thôi!

Góc thơ:

RƯNG RƯNG PHẬT ĐẢN

1. Niềm vui Phật đản rưng rưng
Em ơi! Nắng mới, lá rừng hóa xanh
Đạo đơm sắc áo thị thành
Con trăng cánh mỏng long lanh vườn chùa
Em ơi! Phật đến từ xưa
Sen vàng bảy bước, nụ vừa mãn khai
Con sâu, chú bướm ngủ vùi
Thò tay vỡ kén, nói cười tung tăng
Xôn xao giọt nước sông Hằng
Cổ thành Xá Vệ nói năng dịu dàng
Em ơi! Lệnh mẫu cao sang
Vin sala – nở dung nhan tuyệt trần

2. Em ơi! Khổ đế bao lần
Dòng sông sinh tử tần ngần đứng xem
Sương vui rỏ lệ bên thềm
Lá vui phe phẩy tình đêm, tình ngày
Con chim lạ hót đồi mây
Thang âm vi diệu lay bay nghìn trùng
Em ơi! Phật đản rưng rưng
Chiếc thuyền mật độ thủy chung bến bờ
Qua sông trăng viết bài thơ
Sạch không cát bụi còn ngờ chiêm bao
Con tim chợt lặng ba đào
Ngu ngơ khối óc non cao sụt sùi
Khe sâu đá nói, hoa cười
Hạt sim, hạt móc tươi vui bộn bàng
Lau bồng, cỏ rối lang thang
Cõi đìu hiu, cõi gió ngàn lênh đênh

3. Phật từ sa mạc hóa xanh
Tin yêu hạt cải bỗng thành Tu di
Em ơi! Mộng ước còn đi
Bèo rong thi thiết, hữu vi buồn phiền
Em ơi! Xuôi ngược đảo điên
Đốt đau hỏa ngục sáu miền tương lai
Cây vừa tỉnh mộng liêu trai
Nứt từ kẽ lá, vươn vai mấy lần
Có ai phủi nhẹ phù vân
Có ai bóng nhỏ gót chân bụi hồng
Lắt lay cỏ rạ bên đồng
Lửa trời thiêu đốt, sắc không nhọc nhằn

4. Em ơi! Từ nỗi vi trần
Loay hoay diện mục chẳng gần, chẳng xa
Phật từ đất mẹ bước ra
Cảo thơm vô lượng, châu sa rạng ngời
Ai nghe “không lặng” ba đời
Ai nghe nhựa sống mọc chồi, đơm bông
Rưng rưng nghiệp mệnh hai dòng
Ngôn từ rơi vỡ, phiêu bồng về đâu
Mắt xanh, mở cửa thiên thâu
Khúc hòa ca, nối nhịp cầu yêu thương
Rơi đọng kinh, rơi đọng hương
Trang nghiêm lừng lững, chân thường hóa thơ!
(Minh Đức- Triều Tâm, thienviendaidang.net)