Dấu yêu một thuở... chiếc lồng đèn xưa!

Tháng Tám, nhẹ nhàng trời vào thu. Một đêm, trăng tròn vằng vặc trên không, tỏa sáng khắp cả phố phường. Rộn ràng bước chân vui, líu lo câu ca "Tết Trung Thu em đốt đèn đi chơi..." Đo đỏ trên tay là chiếc đèn nhỏ ửng vàng ngọn lửa mà thật vui một tuổi thơ bé nhỏ.


Chiếc lồng đèn... theo dòng chảy thời gian, đã thôi không còn có dịp đong đưa trên tay mỗi độ thu về, tích tắc cũng gần hai mươi năm. Ngần ấy thời gian, cảnh vật lẫn những gương mặt thân quen đã ít nhiều thay đổi. Hiện hữu còn... mà hóa theo "áo bụi" cũng chẳng phải là không! Xóm nhỏ ngày ấy với mái tôn, với hàng rào kẽm gai, với chú Cuội, với ông Trăng - chị Hằng của đám con nít chúng tôi ngân vang cùng câu ca, lăng xăng cùng trò chơi "rồng rắn lên mây" chỉ còn là một kỉ niệm trong góc nhỏ tâm hồn. Một đêm thu về chợt nhớ và mãi nhớ...

Quá khứ êm đềm, vô vàn yêu thương khi thu về là chiếc lồng đèn đủ sắc màu, kiểu dáng. Lồng đèn cá chép rồi ông sao, thỏ ngọc... lúc bấy giờ chỉ là những thanh tre nhỏ nhắn, uốn éo lại cùng nhau chỉ với những thanh kẽm thô sơ. Bao bọc chiếc đèn là những miếng giấy kiếng mỏng manh màu đỏ, chấm phá là đôi mắt, là hoa văn, họa tiết vụng về giản đơn với những vệt sơn xanh, đỏ, tím, vàng... nhưng thật lung linh khi ánh lửa vừa được nhóm. Mỗi năm một chiếc lồng đèn, chị em tôi được Má mua cho để có mà vui trung thu rước đèn cùng những đứa bạn trong xóm. Vội chạy khoe khi vừa mới có rồi hớn hở bên chiếc lồng đèn nhưng cũng thật bất cẩn khi lỡ tay làm ướt, miếng giấy kiếng cong cong vẹo vẹo. Hoặc khi chơi, những chiếc lồng đèn đụng vào nhau, ngả nghiêng rồi bốc cháy. Khi ấy cảm thấy tiếc hù hụ, buồn buồn nhưng rồi cũng chóng qua khi trăng thu dần nghiêng bóng.

Picture 248 by minhi82.

Vui cùng lũ bạn, lòng vòng khắp cả khu phố, thoắt chốc là đoạn đường đời lắm đổi thay! Đứa mất rồi như chiếc lồng đèn cháy vụng; đứa chuyển ở phương xa, ngày gặp lại ngỡ ngàng xa lạ trong kí ức quen quen, ừ à đôi ba tiếng, chẳng trọn vẹn một câu chuyện rồi cũng nhanh chóng tạm biệt chia xa. Màu áo bụi thời gian cũng dần dần phai nhạt.

Trung thu bây giờ, đó đây chỉ còn là những đứa bạn một thuở chung trường. Ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, theo chiếc lá thu rơi rụng qua tường mà ngỡ vui ngỡ mừng vì đấy như cánh thư hội ngộ yêu thương. Đêm thu, sáng trăng sáng cả phố phường, bỗng chốc mây đen giăng kín, vào ra chỉ mong mưa mau dứt hạt để không lỡ là một đêm vui. Và mưa cũng tạnh dần đi, lấm tấm chỉ còn là những hạt mưa bụi dầm dề giữa khoảng không tâm hồn chợt ấm áp khi chân tình bè bạn mãi chẳng rời xa. Vẫn là bức tranh thu lồng lộng tuổi đời, ghép vào đấy những kí ức tuổi thơ mà lòng mãi tạc dạ nhớ nhung.

Trung thu... phút chốc thèm được đi khắp phố phường, vào xóm người Hoa rộn ràng như giao thừa đêm ba mươi. Bánh trái, hương khói quyện chặt những thân tình quý báu thiêng liêng. Rồi lại thèm một góc bánh trung thu sữa dừa thơm ngon tuyệt hảo, ly trà mới pha chát chát đậm đà mà bảo vui "đúng gu". Tất cả dường như có thể nhưng vẫn thấy thiếu một chút gì... À! Chiếc lồng đèn giấy kiếng còn nghe mùi sơn nhỏ nhoi. Chiếc đèn giấy thay cho, treo dưới gốc mai già, thoảng bên tai là tiếng nhạc réo rắt phát ra từ những chiếc lồng đèn hiện đại ngày nay, kí ức như ngày xưa càng dồn dập, hun hút tìm về! Chiếc lồng đèn Má mua một đêm dung dăng dung dẻ, vui vẻ rước trăng của một thuở dấu yêu!!!!

Ngày 11 tháng 09 năm 2010