GN - Thương con, mẹ vất vả từ
sớm tinh mơ nơi góc cửa chùa, tảo tần bán buôn vài tờ vé số, vài
thếp nhang… Chạy một đoạn đường rồi thở hổn hển, có thể nguy hại
sức khỏe nhưng biết phải làm sao. Chỉ vì cái nghèo, cái khó mẹ đang
gánh trên vai…
Thật an nhiên, thanh thản, trên
hết là tinh thần thiện nguyện của những tấm lòng mang tên “Tứ Ân Ca”
của chúng tôi. Nơi chúng tôi đến là vùng đất Lê Minh Xuân, nửa thành thị
mà cũng nửa chân quê, nơi có mái chùa Bát Bửu Phật Đài mà người
đời quen thuộc với tên gọi “Phật Cô Đơn”.
Các bạn trẻ trong nhóm Tứ Ân Ca
với nụ cười hoan hỷ sau buổi tặng quà - Ảnh: Minh Thi
Phát tâm ngẫu hứng, không là
sự tùy duyên mà là một tinh thần thiện nguyện trọn vẹn… tất cả
chúng tôi đã có mặt tại đây cùng năm mươi phần quà. Chùa Phật Cô Đơn
sáng Vu lan đông thật đông những người con của Phật, già trẻ, trai gái
rạng rỡ những tấm lòng thành kính thiết tha.
Đức Phật hiền từ, đôi mắt
dõi nhìn ban phước lành cho tất cả chúng sinh để người người nương
tựa nhau trên cõi đời này, để sắc thắm sen hồng khẽ lay động mỗi
mùa Vu lan, Phật đản… Cũng như bao người, chúng tôi nguyện cầu Đức
Phật cho những hỷ lạc, hoan ca cuộc sống, cho mẹ cha mạnh khỏe bình
an, cho dân tộc Việt Nam trường tồn, độc lập.
Nhóm Tứ Ân Ca chúng tôi khởi
đầu là việc phát phiếu nhận quà. Len lỏi giữa dòng người đông
nghẹt, chúng tôi cố gắng nhận ra những người già yếu mưu sinh từ
việc bán nhang, đậu phộng hay những cọng rau chỉ “có mặt” nơi vùng
đất phèn này. Chúng tôi trao đến họ những lá phiếu nhận quà cùng lời
lẽ nhẹ nhàng tôn kính: “Tụi con có phát quà, bà cầm phiếu này, lát
nữa mười giờ rưỡi ra cổng mới, nơi khuôn viên Phật A Di Đà để nhận
quà nha!”.
Cầm lá phiếu trên tay, chúng
tôi nhận ra sự cảm ơn chân thành từ những người bà, người dì khiến
chúng tôi không khỏi xúc động. Thương nhất là những người chưa được nhận
phiếu, một bà hổn hển thở “mệt quá… mệt quá…”. Thương bà pha chút gì
đó xót xa, chúng tôi tặng bà một phiếu.
Lấy trong túi ra một chai nước
suối đã uống dang dở, tôi mời bà uống cho đỡ mệt, thoắt lại thấy có
lỗi vì chai nước đã uống dở dang. Một phiếu sẽ nhận được một phần
quà, giá trị có đáng là bao so với nhiều người nhưng đó có thể là
bữa cơm trong ba ngày liền của những mảnh đời cơ nhỡ.
Tiếp đến, những phần quà
được phát ra. Niềm hạnh phúc như vỡ òa không chỉ riêng người nhận mà
còn là ở người cho. Cho và nhận như không còn khoảng cách, như thể
tan ra, quyện vào nhau.
Một hình ảnh khác khiến
chúng tôi không khỏi xót xa… một người già vịn một người già chỉ vì
một phần quà bé nhỏ. Cầm phụ bà phần quà rồi cùng người bà đi
cùng, hai người vịn hai bên dìu bà đi, tôi khẽ hỏi bà: “Sao bà không
mua đôi dép để mang?”. Bà hồn nhiên đáp cùng tôi: “Nghèo quá! Với lại
mang dép đi không nổi”.
Sáng Vu lan cùng những phần
quà trao tặng những người già nghèo tại Phật Cô Đơn, chúng tôi ngập
tràn bao cảm xúc. Một buổi thiện nguyện đọng lại biết bao điều phải
nghĩ suy. Đôi khi chỉ là lời cảm ơn: “Bà vui quá, quý quá! Cảm ơn
thật nhiều. Chúc con có nhiều sức khỏe”, mà cô bạn đi cùng đã kể
lại cùng tôi mà rưng rưng nước mắt.
Minh Thi