Thật lạ! Đã nửa đời người đi qua,
thế mà trong tôi vẫn nôn nao, bâng khuâng, xao xuyến mỗi khi hè về. Bởi, chính
những khoảnh khắc: ngày ươm nắng vàng, bất chợt những cơn mưa chợt đổ chợt
thôi, cành phượng điểm tô sắc thắm đâu đó một góc sân trường có lẽ cũng đủ làm
sống lại trong tôi những ký ức tuổi thơ, những tháng ngày áo trắng đẹp xinh!
Còn nhớ gốc phượng già cằn cỗi
dưới mái trường năm xưa... Mỗi lần ngồi trên lớp học, ngoái mặt nhìn ra ngoài
sân, bắt gặp này lá, này hoa, này những cơn gió lay động làm lá, làm hoa rụng
nhẹ như cơn mưa đầu mùa chợt đến. Gốc phượng già tuổi đời khi ấy cũng đã hơn
gấp đôi tuổi đời của những cô cậu học sinh lớp 12 niên khóa 1999-2000. Mỗi mùa
hè đến, phượng rạo rực ửng đỏ góc sân trường, điểm tô khung trời vào hạ với bao
buồn vui kỉ niệm. Nhớ ông giáo già, giọng khàn khàn mà vẫn lãng mạn trong từng
lời giảng: "Đây thôn Vỹ Dạ" như chính nỗi niềm chàng thi sĩ Hàn Mặc
Tử ước ao "ngược dòng" về với mình, hội tụ cùng "trăng":
"Thuyền ai đậu bến sông trăng đó - Có chở trăng về kịp tối nay?" Hay
nhớ cô bạn duyên dáng thướt tha trong tà áo dài, nhớ quả cầu chao lượn trên
những đôi chân, nhớ những trò chơi như mang "thương hiệu" độc quyền
từ câu nói "nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò", nhớ lời ca man mác nỗi
buồn trong ngày chia tay. Phải chi, tuổi học trò vẫn mãi "neo đậu" để
thôi chẳng phải: "Lưu bút chuyền nhau ghi vào nỗi nhớ - Một thuở thân
thương một thuở học trò - Bài hát chia tay buồn đến ngẩng ngơ - Nhưng ai nỡ
quên một thời trường lớp!". Thế là... phượng vẫn nở, đan quyện vào nhau
những xúc cảm như một quy luật thuở đầu tiên những bước chân vào đời.
Chia xa trường lớp, thầy cô, bạn
bè cũng đã hơn chục năm, hay chia xa gốc phượng để thôi nhớ những tháng ngày
dấu yêu. Những tưởng là thế! Nào ngờ... hè đến, kỉ niệm áo trắng lại ùa về.
Không là cảnh cũ bạn xưa dưới góc sân trường Mạc Đĩnh Chi, mà là với chính mình
cùng cánh phượng "cơ duyên" dưới mái trường chẳng lạ chẳng quen...
Vẫn là chiều, cậu học trò năm xưa chậm rãi lặng lẽ trên con đường xuôi
ngược người qua lại, bỗng nhìn lại nhìn hàng cây phượng đỏ với bao
nỗi niềm. Mùa hè đến nhớ bè xưa bạn cũ, theo thời gian đã lớn lên
và mỗi đứa một phương trời. Cậu học trò lặng nhìn phượng trong suy
nghĩ mong lung khi sân ngập nắng, chim trên cành ríu rít để nỗi buồn
vui man mác đến trong đời. Là thế! Có dịp ngắm lại màu phượng đỏ, có dịp
ép trên trang giấy trắng cánh bướm học trò ngây ngô cho một thuở mộng mơ. Ngỡ
rằng hơn mười năm phượng hồng thôi ép trên giấy trắng, nay lại về, chan chứa
những yêu thương! Cảm ơn con đường mỗi ngày qua lại, vuông tròn sớm hôm những
công việc để mãi ngắm nhìn mái trường chẳng lạ chẳng quen, để tôi bắt gặp lại
những cảm xúc năm nào! Cảm ơn gốc phượng đã gieo trong tôi những cung bậc
"miền nhớ". Mây trắng, trời xanh, một ngày cậu học trò cũ "tao
ngộ" cùng phượng đỏ, tâm hồn ngày thơ.
Ngày 09 tháng 06 năm 2014