Tiếng tháo chip bụp bụp, hai anh em cùng lui khui tại bàn giám sát ngay cửa kho siêu thị. Anh truyền tay những chiếc áo, chiếc quần, tôi cứ thế mà tiếp nhận... Đấy là khoảnh khắc cuối cùng tôi có dịp kề cận bên anh, học hỏi từ anh cho công việc tháng ngày cứ mãi trau dồi, rèn luyện. Kể từ ngày mai, người anh "Thủ kho" sẽ chuyển công tác về Co.op mới, cứ thế tôi cứ buồn buồn cho những chân tình của một dáng người gầy ốm mà chúng tôi hay đùa ghẹo, gọi là "da bọc xương"!
Ba ngày nay, khi tôi chuyển công việc mới, à... tuy mới mà cũ cũng là lúc anh gánh nặng thêm công việc "truyền nghề". Phút chốc, tôi lại là học trò của anh, được anh chỉ dẫn, dạy bảo như những ngày đầu tôi trải nghiệm tại nơi này. Tháng ngày cũ tích tắc như hiện về, trước mắt là người anh Thủ kho dạo ấy xa lạ nhưng sao hôm nay lắm đỗi thân thương! Người anh xông xáo, tận tình, quày quả công việc đến tận xế chiều mới được ngưng tay, thanh thản sau một ngày bận bịu mà tôi chưa từng nghe tiếng thở hắt, vãn than. Anh can trường và luôn tự trọng với nghề, với công việc mà mình đã lựa chọn. Biết chính xác ngày mai sẽ không còn "Thầy" bên cạnh, tôi nửa trách hờn nửa như chúc mừng cùng anh: "Muốn đi là đi, em qua mới có ba ngày, chưa cận kẽ gì hết". Anh an ủi cùng tôi: "Anh đi, ở lại còn có chị Mai, chị Thuỷ và mấy bạn đứng quầy, có gì không hiểu em hỏi mọi người hoặc phone cho anh, nhớ đừng đổi số nha, có gì anh em mình tâm sự!". Tôi nhận ra trong lời lẽ ấy là cả chân tình. Hơn chín năm anh gắn bó tại đây, hơn năm năm tôi cùng anh là đồng nghiệp nhưng dường như phút luyến lưu chính là đây! Chỉ một phút một giây nhưng cũng đủ chân tình đi vào kỉ niệm.
Tôi một mình vào kho, cầm trên tay xấp giấy tờ anh để lại mà nhận ra những thử thách đang chờ mình đối mặt. Ngày mai, tôi chính thức "thế vai" anh tại nơi này. "Tân Thủ kho"... ba hôm nay mọi người gặp tôi kêu gọi là vậy. Chợt nhận ra chữ "Tân" kia gói gém cả những điều anh gửi lại... "Anh đi là để em có cơ hội thăng tiến" như tia nắng sáng bên trên ô cửa đen tối để tôi mãi nghĩ về anh với chân tình, với lòng biết ơn...
Ngày 04 tháng 01 năm 2012