QUA "ĐÊM TỐI"...

Dường như thằng bạn tôi đã vui trở lại rồi!!!! Nói sao đây? Có lẽ mình cũng mang một chút gì đó gọi là vui trong bao ngổn ngang tâm trạng của hơn hai tháng nay. Không chỉ riêng mình, mà còn đó những đứa bạn... những đứa bạn mà khi vui khi buồn nguyện là sẽ có nhau. Ví như những giọt nước mắt rơi rơi của Thu Anh trong bệnh viện  mà đêm hôm ấy mình vô tình chứng kiến hay là sự sốt sắn trong nỗi lo lắng tột cùng mà Siêu Thành và Thủy trong ngày hay tin dữ... chạy tới chạy lui đến hơn 11 giờ khuya trong bệnh viện với bao tất bật, không là niềm vui như trong mọi cuộc vui mà lẽ ra 10 giờ là Thủy phải ở nhà, không được phép như đêm hôm ấy.

Copy of bgf 016 by johnnythithi.
Như đã qua rồi những tháng ngày như là một tấn bi kịch giữa vô thường cuộc sống. Thằng bạn đã chút lạc quan! Nó vẫn sống, vẫn vui cùng mọi người thân thuộc. Có lẽ, trong vô vàn khó khăn đã trải qua trong hai tháng, nó đã hiểu rằng... vẫn còn những tình thương mà gia đình lẫn bạn bè không cho phép nó suy gẫm những ý nghĩ lệch lạc gây buồn đau. Đọc những lời tâm sự của nó, mình tin là nó đã hiểu, đã thông suốt mặc dù còn đó nỗi đau mà có lẽ khó mà phai nhòa cùng năm tháng.

"Cám ơn gia đình và bạn bè luôn quan tâm đến tôi trong những giây phút này. Ân tình này của mọi người tôi sẽ mãi mãi không bao giờ quên . Nếu không có mọi người chắc có lẽ tôi không thể vượt qua được cú shock này. Giờ đây tôi đang cố gắng từng ngày để tiếp tục chống chọi với với vết thương này . Ngày nào còn mang nó trong người là ngày đó tôi như bị cực hình … nhưng biết làm sao được … phải ráng lên thôi … "

Nhớ những ngày đầu vào bệnh viện thăm nó, thật tình mình rất sợ "mùi bệnh viện", nó thật ớn lạnh làm sao!!! Vào thang máy rồi, đến tận phòng bệnh, đâu đâu cũng là bệnh nhân ập vào tâm trí. Và rồi... thằng bạn thân thiết co ro trên chiếc giường, lúc đó mình mới chợt nhận ra... con người quả thật nhỏ bé và đáng thương!!! Hơn một tháng không thấy mặt nó, thế mà hôm nay gặp nhau trong hoàn cảnh không hay như thế này. Đâu rồi khuôn mặt tươi tắn, chọc vui, nói bậy của nó mà đôi khi mình bảo nó "nham nhở" rồi nghĩ đến ngày dài sắp phải đối mặt, có còn được nó chọc vui như những ngày nào, có còn được nó chở đi nhà sách, siêu thị mỗi hôm để rồi đâm ra sự lo sợ trong chính con người mình. Đừng có bị sao nha!!!! Nghĩ thầm là như thế...

Rồi, cùng những đứa bạn, mình cố gắng khuyên, chỉ mong sao lời khuyên có tác dụng dù chỉ là một phần trăm hay phần ngàn gì đó. Có biết gì về y đâu nhưng vẫn nghĩ ra và nói được một vài lý do, chỉ mong sao vơi bớt phần nào trong sự hoang mang của nó và của cả chính mình. Quán tính... phải chăng đây là quán tính chợt sinh sôi nảy nở khi nhìn thấy nó đang quằn quại với từng cơn đau, đau cả thể xác, đau cả tâm hồn. Ngày cậu nó vào thăm, càng buồn hơn khi ngồi đó, vây quanh bên chiếc giường bệnh nghe ông thốt lên một câu: "Cha Mẹ sinh ra thân thể lành lặn, không sao, thế mà..." Đau lòng lắm!!! Có ai nghĩ rằng, nôm na nói là "xui xẻo" nhưng thật sự quá mất mát bao nỗi đau, tình thương cũng như là chút gì đó oán trách... Cầm lòng cố lắm nhưng khóe mắt... nó vẫn cay cay!!!

Giờ đây, khi nhìn thấy nó như thế này, mình cũng như đám bạn, cảm thấy như an ủi được phần nào. Một chút hy vọng cùng với những lời nguyện cầu, mình mong là thế! Ngày tháng dài, ngày tháng vẫn cứ đi qua, hãy vững bước tiếp nối cuộc đời, hãy vui lên cùng bao người thân thuộc... H. nhé!!!!!!!!


Ngày 15 tháng 05 năm 2010