Một tô cơm với nước canh ngọt ngào, chan vào một ít nước thịt đậm đà rồi lại một chút nước mắm dầm ớt cay cay. Má bảo: "Sao ăn mặn quá vậy?" Trước câu hỏi đó, mình cũng không biết lý giải làm sao! Hình như đó cũng là một trong những thói quen ăn uống từ trước cho đến nay, thích hoà lẫn tất cả các vị vào cùng một thứ.
Ngẫm nghĩ lại cũng như trong chính con người mình, sáng nắng chiều mưa thất thường, khó mà đoán trước. Có lẽ do nhịp điệu thời gian cùng với không gian hiện tại như đã nêm nếm vào máu, vào tim, để đôi lúc mình bất chợt vui, bất chợt buồn, một ngày kia bất chợt để gió cuốn đi...
Nhiều khi mọi người bảo mình "hơi sến". Nghĩ lại cũng đúng. Nhưng... điều đó chẳng có ý nghĩa gì. Vui thì cười, buồn thì khóc, nhớ thương thì ghi những dòng chữ thương nhớ... Cuộc đời mà! Nào ai biết trước. Dòng cảm xúc theo nỗi niềm trào dâng như dòng trường giang hững hờ trôi qua cầu, gặp những tản đá lượn lờ uốn khúc.
Ngày ấy chưa biết gì, ngày nay một phần thấu tường mọi lẽ. Ngày ấy hồn nhiên thơ dại, chợt một ngày như cánh én mang cả mùa xuân. Ngày ấy chưa biết cô đơn, ngày nay chạnh lòng đơn côi lặng lẽ. Ngày ấy và ngày nay, vẫn mãi Có và vẫn mãi Không.
Một lần tình cờ trong siêu thị, chị Tuyết Loan hỏi tôi: "Khi nào em lấy vợ?" Tôi vu vơ trả lời: "Dạ, em không biết! Chỉ biết trước năm 40 tuổi". Bốn mươi tuổi... Vẫn có nhiều người cho rằng: "40 tuổi đời - một mái ấm". Nhưng liệu mình có được vậy không?! Tuổi đời 27 đang ở ngoài ngưỡng cửa mà cửa sổ tâm hồn mới bắt đầu hé mở, thấp thỏm chờ mong một điều kì diệu như trong chuyện cổ tích được vun lên từ một chiếc đũa thần tiên.
Một buổi tối bầu trời thiếu những vì sao, đó với đây là tôi và cô bạn học Hạnh Nguyên năm cũ. Nguyên hỏi tôi: "Má Thi có ép Thi lấy vợ không?" Tôi mỉm cười và trả lời Nguyên: "Ở nhà Má Thi không ép". Rồi một buổi tối đã qua rồi những ngày xuân vui vẻ, hoa mai vàng vẫn nở rộ ngoài sân, cô bạn Thanh Thuỷ nhắn tin hỏi tôi: "Có muốn tâm sự gì không?" Biết nói gì đây, tâm sự gì bây giờ với Thuỷ?! Chỉ biết rằng: Ừ, rằng "nhớ", rằng "thương", rằng "trong Thi đã bắt đầu thương nhớ".
Tôi lặng lẽ ngồi đó, bùi ngùi quạnh quẽ với khúc hát tình yêu khi mà Valentine đã đến gần. Toôi chợt nhớ đến câu nói của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn để rồi lòng sùi sụi nhiều hơn: "Khi bạn hát một bản tình ca là bạn đang muốn hát về cuộc tình của mình. Hãy hát đi, đừng e ngại. Dù hạnh phúc hay dở dang thì cuộc tình ấy cũng là một phần máu thịt của bạn rồi".
Đêm đã đến thật rồi, trăng tròn đã trải dài trên phố, tôi lại một mình thao thức với bầu trời khuya. Trăng tròn Tháng Giêng thật đẹp mà khúc nhạc lòng rối tựa ngàn tơ! Tôi nằm đó mơ mộng, nghĩ suy và tự hỏi lòng như là trong chuyện ngày xưa: Hỏi thế gian "tình" là gì? Và nơi đây có kẻ dại khờ mộng mơ...
Kẻ mơ mộng dại khờ
Đang nghĩ suy... suy nghĩ những gì?
Dẫu biết là không có thể
Mà sao vẫn... dại khờ mộng mơ
Ngôi sao nhỏ trên bầu trời huyền dịu
Mãi với tay nhưng mãi không thành
Trên đường đi ngập tràn sắc hoa
Nhưng... không một cành hoa trong túi áo
Kẻ mơ mộng dại khờ
Vẫn nghĩ suy... suy nghĩ mọi điều
Mong mơ ước trở thành hiện thực
Nhưng... mơ ước chỉ là ước mơ
Mơ ước lắm! Một ngày nắng đẹp
Trên con đường bằng phẳng êm êm
Đó với đây từng bước nhịp đều
Nhưng... nhịp đều chỉ mình mình lặng lẽ
Khi đêm về trăng tàn đơn chiếc
Khoảng trời riêng chỉ mình ta với ta
Ngày tháng dài... ngày tháng đi qua
Đây, vẫn là kẻ... dại khờ mơ mộng.
Valentine 2009
Vâng! Chỉ mãi nghĩ... mãi nghĩ mà thôi!
Khi yêu ai, tôi sẽ yêu bằng cả trái tim với tất cả lòng chung thuỷ của chính mình...
Ngày 13 tháng 02 năm 2009