Trời mưa, những cơn mưa trái mùa. Một ngày, hai ngày rồi lại ba ngày, những ngày liên tiếp... trời vẫn mưa. Và... cơn mưa chiều qua, Ông Nội đã đi xa. Gió lạnh thổi về mà lòng se thắt! Mất Nội... kể từ đây.
Đó là một buổi chiều tôi đang tất bật cùng công việc. Tám ngày qua, tám ngày hỗ trợ Co.op Mart Tuy Lý Vương đã làm cho tôi thật sự mệt mỏi và uể oải. Có lúc, tôi như nguyện ước một chút mưa, một chút mưa để được một chút thảnh thơi. Nhưng không ngờ... một chút mưa để rồi lạnh buốt những ngày cuối năm. Má gọi điện thoại báo tin "Ông Nội mất rồi".
Tôi nghe mà sững sờ như không tin đó là sự thật. Bà Nội vừa mất khi trăng tròn tháng Bảy Vu Lan, nay lại đến Ông Nội khi chỉ mới qua ngày thứ hai của tháng Chạp này. Mấy hôm trước, tôi còn nói với Má "sắp đến mồng tám tháng Chạp rồi, đó là ngày giỗ Ông Ngoại và cũng là ngày vía Phật". Tôi dặn má nhớ mua trái cây, không thôi lại quên. Vậy mà hôm nay...
Trong điện thoại, tôi nghe tiếng Má dường như khàn đi, tôi biết chắc là Má đã khóc. Đúng rồi! Má khóc thương Ông Nội tuổi già sức yếu nơi miền quê nghèo Long An. Nơi đó, lặng lẽ như cả một góc trời, chỉ có vài nhánh súng điểm tô nét đẹp bình dân.
Ông Nội mất rồi. Ông Nội đã về với cát bụi. Ông Nội sẽ nằm yên trong lòng Đất Mẹ muôn đời. Quy luật sinh tử một lần nữa tôi lại chứng kiến với người thânn. "Nhắm mắt nhìn thấu cõi tận cùng - Mở mắt nhìn ra đời hữu hạn - Hạt bụi vô thường tạo sinh kiếp nạn - Hết một đời người về lại hư vô" câu hát một thuở để tôi mãi suy nghĩ một đêm nhớ về Ông Nội. Nằm đó rồi lòng sùi sụi nhiều hơn bởi nhớ lần về tang Bà Nội, Ông Nội nói: "Rãnh về chơi!". Và rồi hôm nay...
Ngày 29 tháng 12 năm 2008