Sáng Chủ Nhật 18.5, nó có
dịp trở về thăm ngôi chùa kỷ niệm cùng với đám bạn – chùa Hoằng
Pháp ở huyện Hóc Môn. Thực ra đây là lần thứ hai nó đến chùa từ
tết đến nay. Thấp thoáng trên đường, nhất là đoạn gần đến chùa,
những lá cờ Phật giáo vẫn còn rợp đều, phất phới lay động khi cơn
gió thoảng qua. Trong tâm, Ngày Khánh Đản của Đức Thế Tôn vẫn còn
hiển hiện. Xuôi ngược dòng đời, ngày qua ngày theo dòng chảy thời
gian, một ngày của chuỗi muôn ngày hỷ lạc hoan ca. Ngày tháng Tư rực
rỡ đóa sen hồng, ngày trần gian chào đón “hạt bụi thiêng” gieo chất
ngọc cho đời để người người biết mình, tin mình có khả năng tự làm bè,
tự đóng thuyền đưa mình đến bên kia bờ Giác bằng những hành động
thiết thực, bằng tấm lòng khoan dung, vị tha, bác ái.
Chùa Hoằng Pháp thoáng xa
thoáng gần. Dưới nắng sớm, cửa chùa là nơi hội ngộ triệu trái tim
hướng về cội nguồn, hướng về Đức Phật. Người già – trẻ em, nam thanh
- nữ tú… khởi nguồn mạch sống trào dâng cho một ngày mới, chấp tay
điểm xuất tâm hồn là câu niệm Nam Mô A Di Đà Phật, Nam Mô Bổn Sư Thích
Ca Mâu Ni Phật, Nam Mô Quan Thế Âm Bồ Tát… như mãi nhớ hạt bụi luân
chuyển ngàn năm theo duyên khởi Đất Trời. Biết nương nhờ Giáo lý của
Đức Phật, người con Phật có khả năng chọn cho mình những hạt bụi
thiêng trong trùng trùng bụi cát sao cho sự sống trong từng hơi thở
mang lợi ích đến muôn người vạn vật. Như Đức Phật từng dạy rằng:
“Làm việc thiện, không mong được biết, không đợi được trả ơn mà phải
cảm ơn ông bà cha mẹ đã sanh ra mình với lòng từ sẵn có, cảm ơn
người nhận bố thí trên tay mình bằng những đồng tiền lương thiện mà
mình có được.”
Và nó chợt nhớ đến những
mảnh đời cơ nhỡ. Nó nhớ đến bà ngoại bán vé số tay run run cùng
xấp vé số mời chào. Hay những cụ già ăn xin ngay trước cổng chùa,
khuôn mặt đầy khắc khổ, bao nếp nhăn là bao nỗi cơ cực đoạn trường
cuộc sống. Vẫn biết là có nhiều người giả dạng trong cuộc sống
nhưng vẫn thấy đau đáu sao đó! Cuộc đời, hạt bụi, thời gian… đến, đi,
qua, lại trong khoảng không gian vô tận, nổi chìm xuôi ngược đau đớn,
thương tâm, bùi ngùi, cảm khái. Thêm vào đó, như tâm trạng chung của
bao người con nước Việt, đất nước đang gặp những khó khăn trong tình
hình căng thẳng ngoài biển Đông. Một chút lo, một chút gọi là dạ
không yên…
Nó được sanh ra, lớn lên, học
tập và làm việc trong cảnh thanh bình của non nước. Hai từ “hòa
bình” như hình ảnh Mẹ hiền yêu thương, như tôn tượng Đức Phật mà nó
mãi tôn thờ, trân trọng. Chiến tranh là gì? Là chết chóc, là đau
thương, là vợ xa chồng, mẹ xa con để những câu hát lời ru nặng nề ai
oán, khoan nhặt trời chiều cánh chim lẻ bạn đơn côi, để cô má đỏ môi
hồng thành mẹ bồng cháu bế, người bạn bẻ trái đào giờ gọi cụ thưa
ông… Ngay dưới Phật đài chùa Hoằng Pháp sáng nay, vẫn là lời nguyện
cầu “Dân tộc, đất nước Việt Nam được độc lập, tự do, hạnh phúc, mọi
người trên cuộc sống này luôn khỏe mạnh, bình an…” Nó chợt hân hoan,
tin tưởng Đức Từ Phụ sẽ ban lành như thế! Tôn tượng Người ngự trên
quả địa cầu màu xanh – màu của đất nước như tấm lòng người con đất
Việt luôn yêu từng tấc đất quê hương. Song song, hình ảnh đôi bồ câu –
biểu tượng hòa bình, niềm khát khao không chỉ người dân Việt Nam mà
là của toàn thể nhân loại. Gương mặt mỉm miệng cười, đôi mắt từ bi
của Người vẫn là muôn thuở nhìn về chúng sanh.
Nắng trưa bắt đầu gắt. Như
tiếp nhận muôn ngàn ánh đạo vàng, chùa Hoằng Pháp mỗi lúc mỗi đông
những người con Phật. Lạy Phật, nguyện cầu xong, nó và đám bạn ngồi
một góc sân chùa vu vơ chuyện đời chuyện đạo, chuyện về những tháng
ngày đã qua trong niềm hỷ lạc hoan ca của ngày tháng Tư Hoằng Pháp.
Minh Thi – PD Giác Ân
Ngày 18 tháng 05 năm 2014 (
20.04 Giáp Ngọ )