HẠ
Tiếng khóc oa… oa…. Một nhân sinh mở mắt chào
đời trong ngày nắng hạ. Là tôi, hơn ba mươi năm đã nên vóc nên hình,
thấu hiểu tình đời, cảnh vật thế gian. Thân thể do Mẹ Cha tạo ra;
lối sống, tình cảm do người thân, bạn bè vun đắp. Mỗi ngày một lớn
khôn, tình cảm ngày thêm nồng mặn, đậm đà theo năm tháng. Song, hội
ngộ ắt chia tay, những gương mặt thân yêu ngày càng xa vắng như thể
theo quy luật muôn đời. Nắng vàng rọi chiếu ngoài sân, cơn mưa rào
chợt đổ như nỗi lòng chẳng phút chốc bình yên, mãi trào dâng cùng
bao niềm thương nỗi nhớ, se thắt tâm hồn. Mãi nhớ… mãi nhớ những
ngày hè năm cũ, ngày qua ngày vẫn mãi không vơi.
Có câu hát xanh thắm ngày hè, biêng biếc hạ non
rồi vô tình khép lại hai tiếng “hạ buồn” để mãi ấp ủ, sục sôi cho
những năm tháng bồng bềnh tuổi mộng mơ. Tôi mãi nhớ mùa hạ cuối
cùng ngây ngô thời áo trắng, là tiếng lòng, là những giọt lệ chia
xa. Giọt nước mắt rơi nhanh trên khóe má cô bạn Lớp phó Học tập Tiểu
Vi trong ngày tổng kết chính là tâm trạng chung của bao đứa bạn cùng
hiển hiện. Ngày chia tay như bức ảnh không phim, lộng ngay vào “album
tâm trí”. Buồn, thật buồn! Nhớ, thật nhớ! Nhớ những khoảnh khắc đi
qua không bao giờ trở lại. Nhớ những nhịp chân bước đều trong tiết
học Quân Sự đầu năm. Thoắt chốc là nhịp tim đập mạnh liên hồi mỗi
khi đến giờ Địa, giờ Lý. Rồi những đứa bạn nép mình bên nhau mỗi
khi trốn học ham chơi, khi hạt nắng bên thềm còn chưa lên kịp, gặp cơn
mưa chiều ướt nhẹ đôi bờ vai. Trang lưu bút, chữ ký xanh trên tà áo
trắng cũng là lúc tiếng ve rôm rả, nơi gốc phượng già đỏ rực ngoài
sân.
Ngày hè đến rồi đi, tình bạn cũng già dặn
mấy tuổi xuân thì. Chén chè bà ba một đêm hội ngộ chưa đủ dài đếm
nhịp thời gian lại hãi hùng với ly rượu tiễn biệt chia xa của một
thằng bạn mãi đi, đi mãi không về. Buổi bình minh nhuộm màu nước mắt
thê lương, tiếng ai gọi bạn sao ảm đạm u buồn!? Hải đã khóc. Tôi cũng
thế. Và những đứa bạn cùng khóc. Giọt nước mắt có muốn rơi đâu mà
sao mãi không ngăn được. Người nơi này, kẻ ở phương xa. Những dòng chữ
Ngọc Linh nhắn nhủ cũng thấm những giọt nước mắt rơi. Khóc cho một
người bạn, khóc cho cuộc đời ngắn ngủi mong manh. Trưa hè man mác,
vọng về câu hát làm nỗi buồn cứ mãi trào dâng.
Có những hôm trong căn phòng nhỏ bé, tôi nằm
đó, chỉ riêng mình tôi. Như hạt cát nhỏ nằm gọn trong đồi cát bao la
giữa ngày nắng hạ rát da, ngỡ ra rằng rát cả nỗi lòng trống vắng
đơn côi.
THU
Trời vào thu ví như con người đã vào tuổi xế
chiều, kỷ niệm ấu thơ lại dập dìu trong Miền nhớ. Chiều nước lớn
hoa lục bình trôi nổi, thoạt nhớ câu hát ầu ơ gió mùa thu năm canh
dài mà xao động cả tâm hồn…
Má tôi tuổi đã ngoài sáu mươi. Hơn cả cuộc đời
chịu thương chịu khó vì đàn con, vì những đứa cháu ngoại mà đến nay
Má tôi vẫn chưa được ngơi nghỉ những thảnh thơi của tuổi già. Ngày
qua ngày, Má vẫn vuông tròn bao công việc, vẫn gánh nặng nỗi nhọc
nhằn trên đôi vai. Một đêm thu nằm cạnh Má, nhận ra tóc Má đã bạc
thật nhiều mà cảm nhận… thương thật thương Má! Mùa thu của hơn bốn
mươi năm trước, Má vui mừng khi sanh Chị Ba – đứa con gái thể trạng
yếu ớt tựa liêu trai nhưng rồi lại buồn và khóc nhiều hơn khi Chị Ba
đi Mỹ. Ngày tiễn đưa là một chiều thu mưa đổ, gió ngoài trời thổi
lành lạnh từng cơn. Thời gian vô tình đi qua, cái đeo mang dai dẳng dài
hơi cũng chỉ là niềm thương nỗi nhớ. Miên man giọng hát… tiếng hát đi
trong tim, đi vào máu thịt, êm đềm thân thuộc, tiếng hát chỉ có một,
không thể có hai, tiếng hát ấy chỉ thuộc về nàng… là chị tôi cùng
câu ca “Chuyện tình T.T.Kh”
Cũng như tôi… Một ngày thu về, lòng buồn man
mác, ý tình chứa chan, tiếng lòng trổi dậy như đang thổn thức, đợi
chờ điều gì đó nhưng sao mong manh, héo hắt, bâng khuâng dù là cảnh
thu quyến rũ. Nhìn qua song cửa, vài chiếc lá rơi lác đác mà người
đời mãi gọi vui “mùa thu lá bay”. Mùa thu lá bay… mùa thu thấp thoáng
trong mắt Mẹ hiền, mùa thu của ngày đầu bỡ ngỡ quen nhau để rồi tạm
biệt chia tay, mùa thu in dấu chân bạn ra đi về phương trời mới. Tôi
lại nhớ về Hy Phú với những kỷ niệm bạn bè một thuở. Rồi Siêu
Thành… hai thằng bạn tuổi Nhâm Tuất cùng vu vơ trên chiếc ghế đá
trước sân nhà với bao nhân tình thế thái đi qua. Một đêm thu trăng
sáng, dưới ánh trăng tròn vằng vặc trên không, những chiếc lá lay
động nhẹ nhàng trong cơn gió dịu êm rồi chợt náo động bởi trò chơi
“tay trắng – tay đen” do Linh đề xướng. Đám bạn quây quần bên nhau, úp
úp mở mở những bí mật đầu đời, vui trọn đêm thu trăng sáng. Và… một
chiếc lá rụng rơi, trong tâm cảm chính mình, tôi ngỡ đó như một cánh
thư hội ngộ.
Đêm, miệt mài bên trang sách cũ, nhìn lại những
bức ảnh xưa trong tiềm thức háo hức, chộn rộn của chính mình. Rồi
lặng người, ngó trước ngoảnh sau nghe Trời hỏi Đất, vời vợi chân mây
sương trắng ngập khoang trời. Thoáng thu xưa với chút nắng tà xuyên qua
kẽ lá non cũng đủ thấy bùi ngùi tấc dạ. Còn bây giờ… nặng nề, mỏi
mệt, chông chênh, thấy con nước lớn nước ròng sợ e mưa chiều nắng đổ.
Thương nhớ nắng ngày thu đã đi qua để nhận ra rằng mình đã lớn thật
rồi, xa rồi những ngày bé nhỏ. Như câu hát quen thuộc: “Đời thay áo
bụi, bạn rời nhân gian!”
ĐÔNG
Trời mưa, những cơn mưa trái mùa. Một ngày, hai
ngày rồi lại ba ngày, những ngày liên tiếp… trời vẫn mưa. Và… trong
cơn mưa chiều, tôi nhận được tin dữ: Ông Nội đã đi xa. Gió lạnh mà
lòng se thắt. Mất Nội… từ một ngày mưa.
Chiều, tất bật cùng bao công việc, đôi khi tôi
cảm nhận mệt mỏi và uể oải. Tám ngày trong công tác hỗ trợ khai
trương tại một siêu thị, có lúc tôi như nguyện ước một chút mưa cho
vơi đi bao giọt mồ hôi từ công việc. Nhưng không ngờ... một chút mưa
để rồi lạnh buốt những ngày cuối năm. Má gọi điện thoại báo tin "Ông Nội
mất rồi". Tôi nghe mà sững sờ như không tin đó là sự thật. Bà Nội vừa
mất khi trăng tròn tháng Bảy Vu Lan, nay lại đến Ông Nội khi chỉ mới qua ngày
thứ hai của tháng Chạp. Mấy hôm trước, tôi còn nói với Má “sắp đến mồng
tám tháng Chạp rồi, đó là ngày giỗ Ông Ngoại và cũng là ngày vía Phật”. Tôi dặn
má nhớ mua trái cây, không thôi lại quên. Vậy mà hôm nay... Trong
điện thoại, tôi nghe tiếng Má dường như khàn đi, tôi biết chắc là Má đã khóc.
Đúng rồi! Má khóc thương Ông Nội tuổi già sức yếu nơi miền quê nghèo Long
An. Nơi đó, lặng lẽ như cả một góc trời, chỉ có vài nhánh súng điểm tô nét đẹp
bình dân. Ông Nội mất rồi. Ông Nội đã về với cát bụi. Ông Nội sẽ nằm
yên trong lòng Đất Mẹ muôn đời. Quy luật sinh tử một lần nữa tôi lại chứng kiến
với người thân.
"Nhắm mắt nhìn thấu cõi
tận cùng - Mở mắt nhận ra đời hữu hạn - Hạt bụi vô thường tạo
sinh kiếp nạn - Hết một đời người về lại hư vô". Câu hát một thuở như
nhắc nhở tôi một đêm nhớ về Ông Nội. Nằm đó rồi lòng sùi sụi nhiều hơn! Bởi,
nhớ lần về tang Bà Nội, Ông Nội nói: "Rãnh về chơi!". Thế mà một
hôm...
Vẫn là đông, càng thấy
lòng quạnh quẽ. Nhớ “ngày tận thế năm 2012” trong lời đồn truyền tai
nhau, Má vỗ nhẹ tay tôi và bảo: “Tối nay, ai ngủ có đôi cũng ấm, tội
nghiệp mình con!” Nghe mà như vỡ toan lòng. Vẫn chớm nở mối tình rồi
đấy nhưng nghĩ mình vô duyên. Có cơn sóng đi qua nhưng vết hằn còn in
trên gềnh vách đá, muốn quên lại càng gợi nhớ. Nửa đêm không ngủ,
chợt tỉnh hơn bao giờ, đối mặt với màn đêm u tối, độc thoại với
chính mình trong cô quạnh, bao kỉ niệm lại tràn về gói trọn buồn
vui. Thế nhưng, niềm vui chợt đến rồi lóe nhanh như ánh chớp, chợt
biến tan như cơn gió đông thoảng qua thềm. Cái buồn thì khắc khoải
dài hơi, cứ bám chặt để làm rơi nước mắt. Đêm vẫn là đêm, như chuyện
mới hôm nào đã thành quá khứ, trôi theo dòng đời như lịch sử sang
trang. Thế thôi!
XUÂN
Tiếng tháo chip bụp bụp, hai anh em cùng lui khui tại
bàn giám sát ngay cửa kho siêu thị. Anh truyền tay những chiếc áo, chiếc quần,
tôi cứ thế mà tiếp nhận... Đấy là khoảnh khắc cuối cùng tôi có dịp kề cận bên
anh, học hỏi từ anh cho công việc tháng ngày cứ mãi trau dồi, rèn luyện trong
những ngày đầu năm mới. Qua hôm nay, người anh "Thủ kho" sẽ
chuyển công tác về Co.op mới, cứ thế tôi cứ buồn buồn cho những chân tình của
một dáng người gầy ốm mà chúng tôi hay đùa ghẹo, gọi là "da bọc
xương"!
Ba ngày, khi tôi chuyển công việc mới, à... tuy mới mà
cũ cũng là lúc anh gánh nặng thêm công việc "truyền nghề". Phút chốc,
tôi lại là học trò của anh, được anh chỉ dẫn, dạy bảo như những ngày đầu tôi
trải nghiệm tại nơi này. Tháng ngày cũ tích tắc như hiện về, trước mắt là người
anh Thủ kho dạo ấy xa lạ nhưng sao hôm nay lắm đỗi thân thương! Người anh xông
xáo, tận tình, quày quả công việc đến tận xế chiều mới được ngưng
tay, thanh thản sau một ngày bận bịu mà tôi chưa từng nghe tiếng thở hắt, vãn
than. Anh can trường và luôn tự trọng với nghề, với công việc mà mình đã lựa
chọn. Biết chính xác ngày mai sẽ không còn "Thầy" bên cạnh, tôi
nửa trách hờn nửa như chúc mừng cùng anh: "Muốn đi là đi, em qua mới có ba
ngày, chưa cận kẽ gì hết". Anh an ủi cùng tôi: "Anh đi, ở lại còn có
chị Mai, chị Thuỷ và mấy bạn đứng quầy, có gì không hiểu em hỏi mọi người hoặc
phone cho anh, nhớ đừng đổi số nha, có gì anh em mình tâm sự!". Tôi nhận
ra trong lời lẽ ấy là cả chân tình. Hơn chín năm anh gắn bó tại đây, hơn năm
năm tôi cùng anh là đồng nghiệp nhưng dường như phút luyến lưu chính là đây!
Chỉ một phút một giây nhưng cũng đủ chân tình đi vào kỉ niệm.
Tôi một mình vào kho, cầm trên tay xấp giấy tờ
anh để lại mà nhận ra những thử thách đang chờ mình đối mặt.
Chào ngày mới cũng chính là ngày tôi chính thức "thế vai"
anh tại nơi này. "Tân Thủ kho"... ba hôm học việc mọi người
gặp tôi kêu gọi là vậy. Chợt nhận ra chữ "Tân" kia gói gém cả
những điều anh gửi lại... "Anh đi là để em có cơ hội thăng
tiến" như tia nắng sáng bên trên ô cửa đen tối để tôi mãi nghĩ
về anh.
Mai vàng, pháo đỏ…! Tháng đến,
ngày đi! Thế đấy! Chỉ một bước chân, tôi bước tới, cuộc sống tiếp tục mở ra
và cũng chỉ cần một cái ngoảnh nhìn, tôi dừng lại và bắt gặp có quá nhiều sự
thầm lặng đồng cảm, sẻ chia, cưu mang… Đó là người anh truyền nghề trong bao
“người thầy Co.op Mart”, là Má tôi chăm lo xuân về cho cả nhà với bao
món ngon ngày Tết, là Chị tôi luôn dõi mắt trông về những nụ cười
xuân của đàn em từ phương trời Mỹ xa xôi, là những đứa bạn cùng nhau
đến chùa lạy Phấn khấn nguyện những bình an cho cả năm tốt lành… Cứ
như thế, sự thăng bằng trong dòng đời nghĩa là tôi đang sống từng phút biết ơn
và trả ơn. Một mùa xuân mới lại về, chúc nhau điều tốt đẹp mãi đến, chúc
nhau sự biết ơn với mình, với người và với cả cuộc đời…
Xuân đến, xuân mãi đến
Hạ về, hạ mãi về
Thu đi, thu trở lại
Đông đến, báo tin vui
Đất Trời nở rộ hoa tươi
Cho người hạnh phúc, cho đời thêm vui.
Xuân – Hạ – Thu – Đông rồi lại Xuân, ba mươi mốt
mùa xuân đi qua, giữa quán trọ đời người, ví như “đôi hài bảy dặm”, tôi
lại tiếp tục hành trình “khám phá” những miền yêu thương.
Những kỉ niệm
xưa… bốn mùa Xuân – Hạ – Thu – Đông.
Xuân Giáp Ngọ
2014.