181 NGÀY VÀ ĐÊM

mnh 077 by duonggiathi.

Mấy hôm nay cứ mãi nói vui "năm nhuần, sắp ăn Tết mồng 5 tháng 5 một lần nữa". Rồi từng ngày trôi qua, sự mong chờ cũng đã đến. Vẫn là đó những món ăn ngon Má nấu: sáng gagu, chiều nui xào... ăn no như muốn vỡ cả bụng. Buổi tối vừa làm xong, chạy thẳng một mạch về nhà, thưởng thức ngay dĩa nui xào mà lâng lâng niềm hạnh phúc. Hạnh phúc vô vàn khi được Má lo cho từng miếng ăn trong khi nhiều đứa trẻ trên đời bất hạnh không có phần phước. Song, ngồi đó ngẫm nghĩ, vẫn thiếu thiếu một chút gì đó... Đúng rồi! Hương vị bánh ú ngày mồng 5...

Một ngày mồng 5 trở lại là như thế! Song song đó, vẫn là một ngày bươn chải công việc như mọi ngày trong năm, tuân theo cái vòng lẩn quẩn của cuộc đời. Lúc chiều đi làm, ngồi ăn chung với chị Phi và chị Loan, tình cờ nhắc đến ngày thôi nôi con chị Phi, chi Loan bảo: "sao nhanh quá vậy!?". Ngẫm nghĩ, nhanh quá vậy... cũng đã là một năm!!!!!!!!

Picture 476 by johnnythithi.
Picture 473 by johnnythithi.

Thật vậy, thời gian trôi nhanh quá! Ngỡ như là cái chớp mắt mà thôi! Năm 2009 với 366 ngày đã đi qua gần môt nửa. Ngày "Tết mồng 5" trở lại rồi đi với hành động giản đơn... xé một tờ lịch, thế mà lại giât mình khi nhận ra... nửa năm đã và đang đi qua.

Nửa năm đi qua đồng nghĩa với 181 ngày và đêm đi qua để rồi đọng lại nơi đây là những nỗi niềm thương nhớ. Đó là... thương Má ngày ngày vất vả lo cho cả gia đình; thương và nhớ anh chị Ba xa xôi nơi nước Mỹ; nhớ những đứa bạn trong phút giây sum họp thoáng chốc đã là chia tay. Giơ bàn tay năm ngón, ngẫm nghĩ cách xa, hội ngộ được... có là bao?!

han 040 - Copy by duonggiathi.
Picture 202 by johnnythithi.

Cuộc đời vốn dĩ là thế! Có xa nhau mới mãi nhớ về nhau. Phút luyến lưu, cây mai xạc xào lá như khuấy động trong tim những tiếng cười, những kỉ niệm hôm qua... bất chợt làm tim nhói đau... cơn đau tim của những kỉ niệm!!!! Giờ nhìn lại lại là nỗi xót xa chút xuân thì đã tàn phai theo năm tháng. Hồn nhiên nhí nhảnh la thế nhưng chẳng còn được bao lâu. Đôi khi ngồi đó, nhớ đến đôi ba câu thơ mà thêm chạnh lòng:

Xuân chưa kịp tàn, hạ đã thay màu phương đỏ
Dấu tình buồn, cỏ úa mưa thu
Đông chợt đến... cơn bão tuyết vụt vùi
Gió chuyển mùa, mây sầu giăng kín lối
Sông ly biệt ngậm ngùi một chiếc đò trôi
Sóng dập gió dời tấm thân bách chiếc...

Buồn là thế! Buồn vì tình duyên chưa trọn, buồn vì công danh chưa thành, buồn vì tâm trí mãi trĩu nặng những lo lắng, suy tư. Có những đêm, nước mắt rơi nơi cô phòng, càng trống vắng cô đơn, nỗi buồn càng dài hơi khắc khoải... Có là bao? Chỉ với 181 ngày và đêm...

han 047 by duonggiathi.

Rồi có những khi trăng tròn nghiêng bóng, ngoài sân lác đác lá mai rơi, nỗi buồn càng chồng chất khi đêm về mộng mị một kiếp đời trong cõi nhân sinh:

"Nhắm mắt nhìn thấu cõi tận cùng
Mở mắt nhận ra đời hữu hạn
Hạt bụi vô thường tạo sinh kiếp nạn
Hết một đời người về lại hư vô.
Muốn đến chỗ tận cùng, phải đi từ hữu hạn
Trên cỗ xe tìm nguồn sáng
Hồn nước non chở hồn người
Hạt bụi vô thường tạo sinh kiếp nạn
Hết một đời người về lại hư vô..."

Ngày 01 tháng 07 năm 2009