Giữa dòng sống xô bồ này, liệu một
tiếng gõ Song lang có lạc lõng, lẻ loi không? Nhưng tôi tin song lang vang lên
thì vẫn không lẫn vào đâu được. Nó gần gũi, thân thương, gắn chặt với ta trong
tiềm thức. Khái quát lên là hai tiếng "cải lương". Trăm ngàn vở
tuồng, trăm ngàn vai diễn cho tha nhân, có lúc ta như hóa thân... ta hay nhân
vật trong ta khóc cười. Tiễn đưa nhau trước chuyến lưu diễn sinh tử, mất còn…
Những vật bé nhỏ đôi khi lại có thể
lưu giữ được những kỷ niệm tuyệt vời. Đêm xuống. Cơn mưa chợt đổ. Lục lại
"gia tài" là những cuốn băng cassette, tuổi đời cũng ngang ngửa đời
mình. Thoắt, "Lựu bây giờ không còn là Lựu của ngày xưa..." Thời gian
trôi qua nhanh thật! Là tóc trắng, là vết nhăn trên vầng trán.
Một trăm năm - cải lương đã nương
mình trong số phận và bước đi của dân tộc. Hơn ba mươi năm, tôi lại náu mình
cùng thanh âm ngũ cung hò sự xang xê cống, học - nghe và nói Tiếng Việt để nhận
lấy những giá trị cao đẹp nhất mà chỉ khi là tư cách một công dân, tôi mới hiểu
trọn vẹn và sống đầy đủ ý nghĩa.
"Trong giây phút chia tay,
Tim nguyện ghi lời thề
Tuy xa nhau muôn dặm dài
Nhưng có nhau kề vai trong chinh chiến
Dẫu muôn đắng cay chi sờn…"